THẤT TÌNH LỤC DỤC
Đức Mẹ Diêu Trì
Kim Mẫu dạy về Thất Tình Lục Dục:
Đàn
Tý thời 01/09/ Tân Sửu năm đạo 36 (10/10/ 1961).
THI
THỂ
sắc lên cao đạo nghĩa hành,
LIÊN
đồng tất cả chí hùng anh,
TIÊN chơn thoát hóa thay hồn tục
NỮ
độ nam phong đức thượng Thành.
THỂ
LIÊN TIÊN NỮ, Chị chào tất cả đàn tiền. giờ hôm nay chị thừa lịnh KIM MẪU TỪ
TÔN báo cơ, Vậy tất cả đàn tiền thành tâm tiếp lễ, chị chào xuất ngoại.
(tiếp
điển):
THI
DIÊU
gợi tinh thần dạy các con,
TRÌ đồ giả tục có chi con,
KIM
thân luyện đặng ngàn thu hưởng,
MẪU
mạng làm nên một thuở tròn,
VÔ giá báu truyền nơi cửa đạo,
CỰC
kỳ hạnh hưởng chốn Tiên non,
TỪ ân Mẹ sẵn đưa tay dắt,
TÔN
hiệp đường ngay trẻ bước dòn.
Mẹ
linh hồn các con, Mẹ mừng các con nam nữ. Mẹ miễn lễ các con đàn tiền tịnh tọa
hầu nghe lời giáo huấn chung.
Với
chương trình phẩm Trung thừa là đào tạo các con trở thành những chức sắc, chức
việc xả thân hành Đạo, đủ tinh thần nghị lực để tiến đến phẩm độ cao minh, hầu
đóng góp vào công cuộc xây dựng cho tiền đồ Đại Đạo và tạo nên thánh vị nơi thế
gian.
Điều
ấy không khó, mà chỉ khó ở chỗ là các con nếu chưa đặt tâm thành định hướng
trong công việc cải tạo tinh thần.
Mẹ
sẳn sàng dìu dắt và ban ân lành cho mỗi con đã hòa nhịp theo cơ khai triển tinh
thần.
Với Tôn chỉ lập
giáo và chương trình cải tạo nhơn phong trong kỳ ba phổ độ, các con đã học vừa
qua là một chương trình san tập thích ứng theo đường lối tinh tiến đạo đức, để
chỉnh đốn tất cả những điều sai lệch mà đem lại tinh thần minh chơn chí thiện.
Vậy Mẹ mong rằng tất cả các con hảy cố gắng với tinh thần “Học được làm y, ngôn
hành tương đắc” sau mỗi giờ tu tiến.
Đàn nay, Mẹ Thuyết Minh đề tài: “ĐOẠN THẤT
TÌNH”. Đó là những vực sâu, hố thẳm; là những ngã đường đen tối đã làm xao
xuyến tâm hồn của các con qua bao lớp đời luân chuyển.
Thất
tình là: “HỶ, NỘ, AI, LẠC, ÁI, Ố, CỤ” Các con nên hiểu rành ở lý tự nhiên của
mỗi điểm và lý dục tình chuyển biến theo trạng thái vọng tâm, Vì rằng trong 7
điểm theo thường tình quan niệm là: Nhơn sanh cần phải có; nhưng vì không phân
biệt ở dục tình làm mất Đạo Thứ Trung. Đã gọi rằng: “Tình”, tất nhiên bị xuyên
hướng qua sự đắm đuối điêu linh trong kiếp sống, làm cho đi ngoài vòng pháp
chánh, nên phải lạc lầm.
Giờ
nay Mẹ phân biệt rõ ràng, để mỗi con suy luận và kiểm nhận ở chỗ tình dục của
mỗi con đã sai quấy trong ngày. Nếu các con thu nhận rành mạch và đã nung nấu
đến phẩm độ thanh cao, thì tự nhiên thấy những tình dục xấu xa đã giam hãm các
con trong ngày mờ tối.
THI
BÀI.
Đường
Trung Đạo điểm khai chương mục,
Đoạn
Thất tình, Lục dục trước tiên;
Lần
qua lĩnh vực Thánh hiền,
Lập
đề chánh lý đương nhiên đại hành.
Thất
tình vốn biến tâm sanh loạn,
Mất
điều hòa chánh đáng đời con;
Làm
cho thần thức hao mòn,
Làm
cho chơn tánh khó còn vẹn nguyên.
Bởi
vật chất kim tiền sôi nổi,
Khích
lục trần vương mối dây oan;
Chạy
theo bắt bóng trên màn,
Thất
tình dấy động dẫn đàng vạy xuyên.
HỶ là mừng, niềm riêng bồng bột,
Dục
lòng con đường đột líu lăng,
Vì
mừng lộ vẻ kiêu căng,
Tạo
điều nông nỗi quên rằng dở dang.
Hỷ
chứa đựng tân toan sầu não,
Theo
vọng tâm lỗi đạo nghĩa thường;
Tổn
nhơn ích kỷ phô trương,
Tình
đời biết mấy ngã đường hỷ quan.
Mừng
chiếm đoạt bạc vàng châu báu,
Mừng
lộng khai huyển ảo quyền danh;
Thật
ra không một đức lành,
Trong
ngày rộn rã thân sanh hí tràng.
Bực
thánh triết không màng tiếng tặng,
Mực
từ hòa giữ đặng cao phong;
Không
tranh trước việc thành công,
Không
buồn trước việc khổ lòng gian nan.
Kẻ
thường nhơn vội vàng thái quá,
Ưa
tôn vì hối hả mừng vui;
Nói
năng dường thể rối nuồi,
Mất
điều thanh lịch ngược xuôi tấc lòng.
Thiếu
căn bản tinh thông suy luận,
Mà
dễ duôi hào hứng nhứt thời,
Biết
bao những việc trên đời,
Hỷ
tình quá độ chiều mơi chán buồn.
Khi
vồ vập như tuôn nước phả,
Khi
ủ ê như lá mùa đông,
Khi
sao đem hết cõi lòng,
Khi
thì tê tái như đồng se da.
Nên
hỷ đây gọi là tình dục,
Hay
đưa người đến khúc mê ly;
Đưa
người đến chỗ cầu kỳ,
Bỏ
lòng trung thứ thích nghi lẽ thường.
Con
tu học để phương luyện tánh,
Giữ
an bình trước cảnh thới lai;
Đừng
ham tiếng ngọt bên tai,
Đừng
mừng giữa cuộc tiền tài lợi danh.
Phẩm
chức sắc đức thành tự trọng,
Nếp
đạo truyền chánh thống nghiêm trang;
Nghiệm
cho rõ lý hành tàng,
Mừng
vui phải cách bảo an lòng người.
NỘ là giận sắc tươi khó giữ,
Nộ
khí xông chẳng cứ lời ngay,
Giận
truyền cử chỉ bên ngoài,
Giận
tiêu chơn tánh thần phai, khí mòn.
Lên
cơn giận cha con không kể,
Bởi
thế nên giận để khích tình,
Gây
ra lắm chuyện bất bình,
Lỗi
người bươi móc, lỗi mình mặc nhiên.
Gieo
tai họa nhãn tiền khốc liệt,
Hoặc
bỉ bàng lỡ việc công phu;
Cũng
vì nộ khí chưa thu,
Đột
nhiên phát tiết tăng phù trái oan.
Hễ
giận dữ mất đàng hòa ái,
Thốt
lời ra càng lại kiêu căng;
Càng
đem đến chỗ thấp hèn,
Mà
đời mua chuốc tánh quen bao ngày.
Nay
trường đạo đổi thay thường tục,
Đem
nhẫn hòa giải mục tu thân,
Đệ
huynh giữ trọn tinh thần,
Dẹp
cơn nóng nảy giận lần mất khôn.
Với
nhiệm vụ cao tôn tế độ,
Giải
pháp nầy kim cổ không sai,
Nên
công nhờ bởi đức tài,
Đức
không giận dữ, tài hay thực hành.
Đoạn
cho hết lòng sanh gắt gỏng,
Nộ
mà chi hư hỏng lắm điều,
Nguyện
tâm con quyết mơi chiều,
Khoan
hòa phẩm cách dắt dìu cho nhau.
AI là buồn, đượm màu ủ dột,
Ai
đây là buồn nốt suốt đời,
Bi
quan mọi việc buông rơi,
Không
thành trách nhiệm một đời dỡ dang.
Đạo
nghĩa cả gặp màn nghịch cảnh,
Nỗi
ai bi canh cánh là thường,
Ai
truyền cảm xúc nguồn thương,
Ai
theo trường hợp thuận đường hóa sanh.
Nhưng
trái lại ai thành bản tánh,
Như
cô đơn hịu quạnh giữa người,
Dửng
dưng trong cuộc mười mươi,
Lần
ra tiếng nói giọng cười khắc khe.
Ai
như thế bạn bè xa vắng,
Đối
tinh thần không đặng thanh chơn,
Nhiều
khi ngầm ngấm tủi hờn,
Sanh
lòng chán nản nghĩa nhơn chẳng làm.
Buồn
có thể lần đem tánh ác,
Buồn
còn thêm biếng nhác trong ngày,
Buồn
tình khó đạt điều hay,
Chậm
cơ tiến hóa vì gay gắt nhiều.
Đổi
khổ tứ thay chiều thiện cảm,
Con
tu hành cần giảm tệ đoan,
Sao
cho hợp thức đạo tràng,
Buồn
vui đúng chỗ tâm an thần hòa.
Cơ
tiếp xử truyền ra niềm nỡ,
Từ
thân giao cổi mở khổ lòng,
Lập
nên chí hướng bên trong,
Để
cùng bạn đạo hòa dòng pháp môn.
Ai
đã chẳng trọn tôn xử dụng,
Lạc
lại còn kinh khủng lắm thay,
Vì
rằng trái lẽ thành sai,
Không
minh yếu lý đề tài tỉnh tu.
LẠC là vui, mặc dù cảnh khổ,
Lạc
thiện tâm triêu mộ thừa hoan,
Nhan
uyên bợn tục không màng,
Vui
câu lạc đạo mở đàng thiên luân.
Vui
như thế đời chừng mấy kẻ,
Mà
đa phần vui lẽ tham gian,
Kìa
gương Kiệt Trụ bạo tàn,
Giết
người lại gọi là màn kịch vui.
Vui
hí đảng mua cười bán khóc,
Vui
tháng ngày lăn lóc lợi danh,
Lạc
trường biểu diễn đủ vành,
Đủ
phương tệ hại tạo thành sông mê
Vui
tứ đổ ê chề tội lỗi,
Con
thử xem giữa hội nhân quần,
Biết
bao những cuộc thương luân,
Vì
vui vật chất tinh thần tiêu tan.
Nên
lạc tình là đàng đắm đuối,
Luật
nhà tu xua đuổi ra ngoài,
Đừng
cho lạc cực thành ai,
Lạc
ai trần tục đều sai đức truyền.
Con
nhận thức căn nguyên chữ lạc,
Vui
tới lòng thuần phát thì nên,
Còn
vui thị dục như trên,
Tránh
xa cho rảnh, làm quên cho nhàn.
Trước
chức vụ điểm trang đạo thể,
Giữa
tình đời lạc để mưu sanh,
Các
con nuôi dưỡng đức thành,
Cho
nền chơn đạo thông hành thế gian.
ÁI là yêu, tương quan phẩm cách,
Đức
ái hòa trong sạch lâng lâng,
Yêu
thương tôn thuộc trọng phần,
Ái
đồng chủng loại là cân công bằng.
Nhưng
ái đây gọi rằng tình ái,
Phế
cang thường trọng đại gia phong,
Yên
vui trong cuộc đèo bồng,
Quên
câu hiếu nghĩa; xa lòng kiên trinh.
Yêu
thê thiếp bỏ tình phụ đạo,
Yêu
sắc hương trở tráo gian hùng,
Yêu
người xiểm nịnh hành hung,
Loạn
cơ pháp chánh hải hùng xiết bao.
Đời
bận rộn khát khao tình ái,
Ngôi
Đế Vương còn phải tiếng chê,
Bởi
mang cái kiếp nặng nề,
Đắm
xiêu sắc tướng vụng về chơn thân.
Ái
biến dạng theo tần vật dục,
Nên
ái là thuốc độc mê say,
Chán
chường giữa cuộc thời nay,
Ái
điều bất chính càng ngày thêm tăng.
Để
đem lại bản năng nhân phẩm,
Để
chân tình soi ấm thế gian,
Các
con tu chỉnh đạo tràng,
Đoạn
lìa tình ái mở mang ái hòa.
Tránh
những lối lời qua tiếng lại,
Gọi
cợt đùa bừa bãi nữ nam,
Gái
gìn Tứ đức, Tùng Tam,
Trai
nguyền lễ trí cần ham trau dồi.
Trước
chức vụ tài bồi đại thể,
Việc
xử giao chớ để sai ngoa,
Ái
đồng hợp lẽ ái tha,
Yêu
riêng mờ tối tránh xa khỏi lầm.
Ố là ghét, hâm hâm tiềm thức,
Ghét
giận người chưa thực giác linh,
Ghét
ai sao chẳng ghét mình,
Ghét
người, người ghét khó bình phục tâm.
Vì
ganh ghét mưu tầm quyệt kế,
Vì
ghét nhau sống để hận thù,
Ghét
thương lắm nợ đền bù,
Tiêu
mòn linh tánh đường tu khó thành.
Nguyên
lý bởi đồ danh lợi tước,
Hoặc
lấn phân sau trước thu hơn,
Sanh
ra cái bịnh ghét hờn,
Giữa
người cay nghiệt tiếp cơn não nồng.
Vì
ưa ghét hơn lòng thương đạt,
Nạn
nghịch thù bi đát bao vây,
Kìa
xem trước mắt đó đây,
Ghét
thương diễn cảnh tràn đầy thế gian.
Nên
ố tình là đàng khổ nghiệp,
Tạo
nộ, ai hổn hiệp kế sanh,
Làm
cho mất vẻ an lành,
Mất
điều thanh nhã mong manh chơn hồn.
Trường
Đại Đạo nghiêm tôn giác hóa,
Dạy
các con cao cả đức truyền,
Dạy
con lần bước Thánh, Tiên,
Bởi
nên ố ghét đoạn liền từ đây.
Nuôi
chí hướng đắp xây lẽ phải,
Không
ghét thù mà lại khoan dung,
Nhơn
từ luyện để tâm trung,
Mở
mang thần giác thuận tùng công nhiên.
CỤ là sợ, ưu phiền ngày tháng,
Do
chẳng minh chẳng hản chánh tà,
Tinh
thần bản sắc phôi pha,
Cho
nên biến thái diễn ra cụ tình.
Đời
lắm nỗi nghiêng chinh tấc dạ,
Sợ
hơn nhau trong bả lợi quyền,
Gây
ra cừu hận đảo điên,
Mưu
tầm xảo kế không kiên pháp thường.
Xem
diễn cảnh tang thương trước mắt,
Nối
tiếp truyền gay gắt thêm lên,
Nguyên
là sợ những người nên,
Giở
trò ganh tỵ lãng quên thuận hiền.
Cụ
chuyển ứng thiếu thiền tâm niệm.
Sợ
gian lao chẳng điểm nên công,
Chẳng
lo đạo nghĩa vun trồng,
Sợ
hao lợi cả, sợ không nghiệp trần.
Vì
quá sợ bốc tâng kẻ quấy,
Sợ
tà oai hơn thấy Phật Trời,
Sanh
lòng biếng nhác chiều mơi,
Tâm
hồn yếu đuối một đời dỡ dang.
Nên
cụ tình là đàng thối hóa,
Chiếm
mất ngôi báu cả an bình,
Mất
cơ tiếp xử công minh,
Hoại
thương lẽ sống giác linh mập mờ.
Nay
trường đạo định bờ chơn giả,
Mỗi
một con chí cả vươn lên!
Để
cho rạng rỡ tuổi tên,
Tránh
xa tình cụ lập nên cảnh đồng.
Gương
trong sáng linh thông nếp Thánh,
Phẩm
vị cao đức hạnh vẹn toàn,
Độ
đời trước độ lấy con
Lập
trường tinh tiến mới tròn công phu.
Thất
tình giải tiếp thu mỗi trẻ,
Kể
từ nay phới nhẹ tinh thần,
Noi
theo đường lối Thánh nhân,
Học
truyền tỉ mỉ con lần lượt thông.
Con
chớ tưởng nếu không hỷ lạc,
Không
nộ ai như xác thiếu hồn,
Thường
tình quan niệm bôn chôn,
Không
phân tình loạn, nên ngôn luận càng.
Vẹt
lối mê mở đàng chơn lý,
Tam
kỳ ban yếu chỉ độ thành,
Đặt
tâm con gắng thực hành,
Thất
tình tiên đoạn hậu sanh nhân hiền.
Tiếp
đề chuyển vị Phật Tiên.
THI
Tiên
phật cao phong sắc tướng không,
Không
vương tình loạn giải mê hồng
Hồng
tâm chuyển ứng minh tam giới.
Giới
hiệp huyền năng lậu tận thông.
NGÂM
Thông
truyền lý đạo mầu vi,
Cho
con chung tạo trong kỳ chỉnh cơ,
Thất
tình như thể dây tơ,
Trói
trăng buộc bận đắm mờ giác linh.
Cho
hay sắc thái giả hình,
Công
phu lẫn lộn khó bình chơn nguơn,
Từ
nay con gắng thu huờn,
Đừng
cho phóng túng nảy cơn loạn tình
Dạy
con Mẹ tả thành kinh,
Mong
sao tất cả trọn gìn pháp Thiên.
Rõ
ràng chánh lý thâm uyên,
Truyền
chơn hóa độ định phiền phá mê.
Tới
đây Mẹ tạm ngưng đề.
Lai
đàn tiếp chuyển bút huê ban hành.
Giã
con nam nữ lương sanh.
Thăng./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét